DÃ NGOẠI NHÓM THÁNG 8/2014 “MỘ THIÊN “

Bạn có dám đọc?

KỂ !
*Đây là một câu truyện nhưng không phải truyện mà là truyện … có thật!!!*
Bạn nên cân nhắc trước khi đọc, dành cho người trên 18 tuổi ,ai bị yếu tim nên đọc 1 lần để có con tim mạnh mẽ hơn, và ai tim đang mạnh mẽ cũng nên đọc 1 lần để tim mình dễ thương, mong manh dễ vỡ.
Nhật ký …
Ngày 1:
Chúng tôi lên xe và bắt đầu chuyến dã ngoại đến một nơi được gọi là thiên đường – nhưng, không ai biết trước những điều sắp xảy ra. Rời bỏ chốn thành thị xa hoa, nhộn nhịp nhưng xô bồ, cả bọn được tận hưởng bầu không khí yên bình và đắm mình trong khung cảnh tuyệt diệu của thiên nhiên này. Bãi cát ánh vàng rực rỡ trải dài sánh bên mặt biển bao la xanh huyền bí, nắng chiều tà cũng đâm xuyên từng gợn mây để hòa mình vào bức tranh đủ màu sắc tươi vui đầu hạ. Biển cả dường như dang tay ôm trọn những tia nắng hanh vàng của buổi chiều đầu hạ, từng đợt sóng đua nhau vỗ bờ cuốn theo cái nóng rát da rát thịt rồi bỗng tan biến thành bọt biển trắng xóa. Ai nấy đều phải thốt lên: “ Đẹp thật đó!”- Chúng tôi như được trẻ lại đôi phần. 
Chỉ vài phút sau khi đến nơi thì mọi người cũng đã tập trung đông đủ và cùng nhau tổ chức những trò chơi thú vị trên biển, nào bóng chuyền,bóng đá,đua thuyền trên cạn, còn cả nhảy dân vũ nữa. Mọi người nhiệt tình chơi đùa, những tiếng reo hò cổ vũ, tiếng cười vui sảng khoái sau mỗi trò chơi hòa vào tiếng sóng biển rì rào tạo nên một bản hòa âm tròn trịa. Như có sức mạnh của biển cả, bọn tôi chơi đùa không biết mệt mỏi cho tới tận đêm khuya, người nào người nấy mồ hôi ướt đẫm nhưng ai cũng nở nụ cười rạng rỡ trên môi. 
Khi mặt trời chìm hẳn trong những làn sóng là lúc lửa trại bùng lên trong không khí hân hoan, đây có thể coi là một sinh hoạt không thể thiếu trong mỗi chuyến đi như vậy. Bên ánh sáng bập dùng kỳ ảo ấy , thấp thoáng bóng một cô gái trẻ, em đẹp, rất đẹp, đẹp một cách lạ lùng. Em là sự pha trộn cầu kỳ và tinh tế của người phụ nữ truyền thống và hiện đại. Nụ cười em mang rất thơ ngây nhưng cũng vô cùng rạng rỡ, cần phải chú thích thêm một điều rằng chưa bao giờ tôi nhìn thấy nụ cười nào có sức mạnh mê hoặc thần kỳ đến thế. Chỉ cần em hé môi cười, mọi thứ xung quanh ắt hẳn sẽ phải lu mờ đi, bấy giờ tôi chỉ có thể tập trung ánh nhìn vào mỗi em và sẵn sàng làm mọi điều để mãi được nhìn thấy nụ cười trong sáng ấy. Đôi mắt em là điều tiếp tục thu hút tôi, ánh nhìn long lanh ấy đã thôi miên được tôi rồi. Tôi cứ ngơ ngẩn, ngẩn ngơ, em đã cướp mất hồn tôi, là em chứ chẳng phải ai khác. Tôi bỏ lại sau lưng những cuộc vui, bỏ lại ánh lửa hồng, tôi theo em, theo em dần dần vào bóng tối …. Khung cảnh cuối cùng mà tôi nhớ đến là một ngôi mộ …..
Ngày 2:
– Dậy đi má aaaaaaa! ( Thằng Vũ bóng nó kêu tôi)
Đầu óc tôi mê man, thật thật ảo ảo, nửa tỉnh nửa mớ,cảm giác giống như có 1 vật gì đó đè lên đỉnh đầu, rõ ràng là quá hoang đường với nhưng gì mà tôi nhìn thấy đêm qua.
Bình minh ở đây tuyệt đẹp, nắng sớm chảy tràn trên các tán cây và bãi cát mịn, mặt biển lấp lánh ngàn ánh bạc. Đến trưa, mặt trời rọi xuống hàng lọat những tia nắng gắt gỏng. Biển cả khoác lên mình một màu tím hồng của hoàng hôn, mờ ảo mà đẹp tới mê hồn. Buổi tối, biển là một thảm lụa màu đen nhung huyền với những bí mật của gió, của sóng, của những sinh vật nhỏ bé sống trên biển.
Để gạt bỏ cái mệt mỏi trong người cũng như muốn tìm hiểu về giấc mơ đêm qua, tôi cùng thằng Vũ đi dạo, những con đường tôi đi qua,cảm giác là lạ mà quen quen, là rừng cây dương xỉ um tùm rũ bóng, là con đường đá ngoằn ngoèo trải dài xa xăm … có một sự u ám mê muội nào đó hấp dẫn hai thằng tôi, rợn tóc gáy không biết vì điều gì.
Đang líu lo “ là vì em của ngày hôm qua, lá la la là, là vì anh của ngày hôm nay, lá la lá la“, bỗng nhiên từ đâu rơi xuống trước chúng tôi là một tờ báo đã cũ kỹ, nét mực mờ nhạt, chất liệu giấy thô cứng đã vàng ố làm người ta liên tưởng về thời xa xưa, cơ bản là khó nhìn nhưng có sức hút, ngần ngại, tôi định nhặt lên, nhưng rồi lại thôi và đi tiếp .
Về đến trại, nghe thằng Thông, thằng Minh ngồi kể chuyện gì đó liên quan đến “ cô gái”, với hai từ ngữ ấy, ngay lập tức như hai từ khóa đánh mạnh vào đôi tai tôi, thôi thúc đôi chân tôi chạy lại ngay…
Hỏa thần giết người” 

“Ngày 6/9/1969, tại Tp. Vũng tàu, một vụ hỏa hoạn lớn đã xảy ra tại khu nghỉ dưỡng Paradise. Cảnh sát đã tìm thấy thi thể cháy rụi của một cô gái, khó nhận dạng được khuôn mặt. Cô gái chết trong tư thế đầu gục xuống bồn cầu, đặc biệt trong quá trình khám nghiệm tử thi, bác sĩ đã phát hiện nhiều vết đâm trên người cô, nguyên nhân chính dẫn đến tử vong là do bị đâm sâu vào ngực và cắt ở cổ họng gây mất máu quá nhiều … Điều này cho thấy rằng cô gái đã chết trước khi ngôi nhà bị hỏa hoạn, cảnh sát đang tiến hành điều tra nhưng vẫn chưa tìm thấy chứng cứ gì nổi bật…”
Đọc xong mẩu báo, mọi thứ đọng lại hẳn trong tâm trí tôi, máu tò mò trong tôi trổi dậy. Nhét vội tờ báo vào túi, tôi định bụng sẽ hỏi thăm những người ở đây về câu chuyện này .
Thám thính tình hình, tôi tìm đến bác bảo vệ của khu du lịch hỏi thăm về chuyện này, bác dẫn tôi đến một ngôi nhà cũ kỹ, nhem nhuốc, góc nhà đen nhụi, có những thanh cột còn đứng vững để ngôi nhà không sập.Bước vào ngôi nhà, đập vào mặt tôi là một bát nhang với di ảnh của em, đi từ ngạc nhiên này đến ngỡ ngàng khác, một cảm giác rùng rợn chạy dọc sống lưng tôi.Ngôi nhà chỉ một tầng, gồm một phòng khách cổ xưa ,một phòng ngủ, bếp và một phòng vệ sinh. Mọi thứ đều đen thui, phủ đầy tro bụi, đánh bạo, tôi đi thẳng vào phía sau ngôi nhà, mở cửa bước vào phòng vệ sinh ( hiện trường vụ án năm ấy), đang ngó nghiêng ngó dọc, tôi chợt cảm nhận có một luồng khí lạnh sau gáy, quay phắt người lại… Aaaaaa BỐP!!! …
Bừng tỉnh, nhận ra mình đang nằm cạnh nấm mộ có một cây thánh giá chữ thập cũ kĩ. Hoảng sợ, tôi nhớ lại giấc mơ đêm qua. “Ai đã lôi mình tới đây chứ?”Đang quay cuồng trong những luồng suy nghĩ rối rắm khác nhau, thắc mắc nối tiếp thắc mắc thì bỗng nhiên có một bàn tay khều vai tôi. “Aaaaaaaaaaaaaaa….”
Ngày 3:
Là em … là em của ngày hôm qua , em nhìn tôi với ánh mắt đượm buồn như muốn thổ lộ điều gì đó …
Ấn tượng đầu tiên về em tôi vẫn không quên, em vẫn vậy, đẹp lắm, thu hút lắm, nhưng mắt em lúc này đây thoáng buồn, em đứng trước mặt tôi nhưng tưởng chừng lại quá xa vời, và tôi biết rõ rằng tôi đang ngồi đây, nói chuyện, ngắm nhìn một bóng ma, nhưng bạn biết không, con tim tôi lúc này không còn nghe theo lý trí nữa rồi.
Em kể tôi nghe câu chuyện cuộc đời em….
 “Em sinh ra ở Thái Bình, gia đình nghèo lắm, ba bị bệnh lao nằm liệt giường, mẹ làm lụng vất vả chỉ đủ nuôi hai “anh” em cái ăn, cái mặc, cầm cự mua thuốc để ba sống qua ngày. Khó khăn là thế, nhưng em luôn nung nấu ý chí làm giàu, em không chấp nhận cuộc sống thực tại của mình. Quyết thay đổi số phận, cố gắng gom góp được một số tiền theo em nó “lớn”- 300.000Đ,  em rời bỏ gia đình ra đi tìm đường mưu sinh cho bản thân, nuôi ý chí giẫm đạp lên số phận cay đắng thực tại. Em ấy- gồng mình lên lăn lộn với bao nghề, chấp nhận làm tất cả những gì có thể để kiếm được ra tiền: nào rửa chén, osin cấp thấp đến cao cấp , mua ve chai bao đầu, cuối đến ngóc ngách các con đường,…. Em – một thân đơn độc vào Nam lập nghiệp, bị coi thường rẻ mạc, bị chà đạp đến bần cùng! Không! …Không! Với ý chí sắt đá kiên cường em không bao giờ cho phép mình khuất phục, không cho mình có quyền gục ngã, em vẫn kiên trì nhẫn nhục cố gắng từng ngày, từng giờ… Quả trời không phụ lòng người,  thế rồi cũng đến một ngày, em có thế ngẩng cao đầu lên mà nói với cả thiên hạ rằng: Em đang làm một NGHỀ-CHÂN-CHÍNH được cả thế giới nàycông nhận- Nghề bán hàng đa cấp! Sóng gió thế nào em trôi dạt về đây,và may mắn được làm quản lý khu nghỉ dưỡng, có thể nói nếu em chưa chết thì em là tấm gương tiêu biểu về những mảnh đời nghị lực vượt lên số phận mà thành công. Thế nhưng…chính lúc này đây cũng là lúc cả thế giới tươi đẹp em hằng ao ước kia ngã ào sụp đổ trước mắt em khi em nhận ra rằng… mình là con người thuộc về thế giới thứ 3…. Hoang mang, bất lực, sợ hãi cứ bủa vây cùng với nỗi khát khao được là chính mình, được sống thật với bản thân mình cứ trỗi dậy, cứ bùng lên mãnh liệt, cứ như muốn thiêu đốt tâm can một doanh nhân trẻ đang trên những bước đầu thành đạt… Làm sao? Giờ em phải làm sao???… Tiếp tục sống trong đau khổ,quay quắt hay bỏ lại tất cả phía sau những danh tài, địa vị để chạy theo những gì con tim mách bảo???
Một ngày nọ, khi em đang tắm, một thằng trai lạ mặt say xỉn chạy xông vào nhà, lồng xộc và biến thái khi nhảy vào buồng tắm, bất giác hắn thấy được em. Vẻ đẹp em ngây ngất khiến hắn ta sinh lòng dục vọng. Không kiềm chế được, hắn bay vào định giở trò đổi bại với em…nhưng nào ngờ…quá trình chuyển giới của  em do trục trặc kỹ thuật chỉ mới hoàn thành phần trên, chưa thể trở thành một người phụ nữ thật sự như em hằng khao khát, thế cho nên…
Em giờ đây, một tâm hồn mong manh dễ vỡ, một số phận bị vùi dập với bao thăng trầm  chỉ biết gục ngã xuống mà khóc nức nở mặc cho thằng điên ấy lên cơn hoang dại, gầm rú không còn tính người. Hắn điên cuồng đạp đổ, đập nát mọi thứ trong phòng… Chưa bao giờ em đau đớn như vậy, lưỡi dao sáng loáng cứa ngang cổ mình nhưng em vẫn còn tỉnh táo, còn suy nghĩ làm sao cho mau chóng chết đi cho rồi, chấm dứt cái kiếp đọa đày này. Lúc đó em không thể hét lên được, chỉ mơ hồ hình ảnh của hắn, lưỡi dao sắc bén trong đôi bàn tay dính đầy máu rời từng giọt tí tách xuống sàn. Hình ảnh cuối cùng em còn nhớ là khuôn mặt mình trong gương… máu me … bị rạch xé từng đường dài gớm ghiếc và hình hài tên biến thái không có tính người kia, mặt lưỡi cày dữ tợn , chân mày rậm chếch lên trời,ánh mắt hoang dại, giọng gầm gừ, mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh bạt lấm lem vết máu… Không dừng tại đó, hắn ta đổ xăng lên người em, thiêu cháy rụi cả ngôi nhà. Hắn cười hả hê thỏa chí điên loạn đâu biết rằng nỗi oán hận trong em trào lên đỉnh điểm!!!
Giờ đây, khi đã là bóng ma trơ trọi lãng vãng một mình nơi đây, cứ hễ nhìn thấy con người vui vẻ cùng nhau, cười đùa hạnh phúc thì tâm can em càng thêm oán hận , nỗi căm thù  càng bùng lên dữ dội…Em khao khát được sống,được yêu thương… vậy mà… tại sao…tất cả những gì em có thể làm là lặng nhìn những con người kia được sống an nhàn, hạnh phúc!!!  Em kể tôi nghe, đôi mắt bừng lên ngọn lửa phẫn nộ, căm thù và đáng sợ…”
– Sao mày đi chơi mà toàn ngủ vậy thằng điên này! (thằng Vũ bếu đánh vào mông tôi )
Ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi ngơ ngơ, và bất giác tôi kể câu chuyện cho cả đám nghe về giấc mơ nửa thật nửa ảo ấy. Ban đầu bọn nó còn kêu tôi ngủ mơ, không tin, nhưng qua nét mặt nghiêm túc của tôi, bọn nó quyết định cùng tôi tìm hiểu. Cả bọn chúng tôi cứ thế lên đường tìm hiểu cho rõ sự thật,nhưng chỉ nhận được tin cảnh sát năm ấy đã bắt được hung thủ và hung thủ đã tự sát trong nhà riêng. Không tin vào tai mình, có một điều gì đó trong tôi thôi thúc bản thân phải lật lại vụ án.. tôi nhớ rất rõ khuôn mặt đầy oán hận của em. Không lí nào, tên hung thủ đã chết mà cũng không thể nào giải tỏa được nỗi thù hận hằn sâu trong em, chắc chắn phải có gì uẩn khúc ở đây. Đúng – tôi phải giúp em, tôi nhất định sẽ vén tấm màn bí ẩn ấy để giúp em siêu thoát!
Bạn sẽ giúp tôi chứ?
Bạn có muốn cùng tôi phiêu lưu khám phá bí mật này không ?
Bạn có muốn cùng tôi lật lại điều tra vụ án này không ?
Bạn có muốn biết cái kết câu chuyện như thế nào ?
Hãy đến đây và tham gia cùng tôi với:
Chuyến dã ngoại: “ Mộ thiên”
–         Thời gian: 12h ngày 23/08/2014 –  17h ngày 24/08/2014
–         Địa điểm: Khu nghỉ dưỡng: “Paradise Resort”, Tp. Vũng Tàu
–         Phí tham gia: 290.000/ người
–         Ban tổ chức: Bộ phận Event – Nhóm Truyền Thông Sinh Viên.
–         Các anh, chị và các bạn nhanh tay đăng kí tham gia theo link sau nhé!  https://docs.google.com/forms/d/1xjkbjdZctznHiJ6TXJJ4vsgwDpbR_LXvPtSFrs1Mgc0/viewform
  Chú ý: Sẽ có 2 ca di chuyển vào lúc 12h trưa 23/8 và 17h chiều 23/8. Các bạn vui lòng chọn ca đi để BTC sắp xếp di chuyển được chu đáo hơn.
–         Chốt danh sách lần 1: 24h ngày 20/8/2014
–         Chốt danh sách và thu tiền lần 2: 24h ngày 21/8/2014
Mọi thắc mắc xin liên hệ:
Lưu Bách Thắng – Trưởng BTC
SĐT: 01689233681
Hẹn gặp gặp lại các bạn trong chuyến dã ngoại. Thân ái!



S Communications
Bộ Phận Event
http://uehenter.com/

Các hoạt động gần đây