NGƯỜI BẠN LỚN

Tớ muốn nói “STSV – em yêu anh, anh có yêu em không?” cậu à, STSV thân thương của tớ.
Đã bao giờ tớ nói với cậu câu này chưa nhỉ, chắc là chưa bao giờ phải không cậu, người bạn lớn đã gắn bó với tớ hai năm qua. Nhưng cậu hiểu niềm yêu thương của tớ dành cho cậu phải không, có những tình yêu chẳng bao giờ cần nói ra cậu ha, vì trái tim tớ đã đầy ắp hình bóng cậu rồi. Tớ đã dành một phần của đời sinh viên mình cho cậu, dành những niềm vui, nỗi buồn của mình hòa tan vào cậu… Cậu và tớ, đâu cần phải nói lời nào…
Cậu không biết rằng tớ đã có nhiều lúc thật buồn. Trái tim của một đứa con gái xa nhà, giữa Sài Gòn lạc lõng, thiếu một tâm hồn để trú ngụ… Cậu đã đến bên tớ, vô hình và đơn giản lắm. Cậu cho tớ thấy, tớ không cô đơn, tớ hạnh phúc hơn những gì tớ nghĩ. Là cậu đó cậu à.
Cậu không biết rằng, cậu đã và sẽ đi bên cạnh tớ lâu đến thế nào… Khoảng cách về thời gian đó là bất tận cậu à, vì với tớ, có rất nhiều khoảnh khắc đi vào kỷ niệm, và nó sẽ sống mãi, vui buồn mãi mãi bên những thăng trầm cuộc đời tớ. Ngày hôm qua, hôm nay và rồi ngày mai nữa, nụ cười của cậu cũng sẽ song hành bên cái nụ cười đến dịu dàng của tớ… Là cậu, mà chẳng là ai khác đâu cậu.
Cậu không biết rằng, cậu đã cho tớ rất nhiều. Cậu kéo tớ ra khỏi vỏ ốc mà mười mấy năm tớ mất công xây dung, lôi tớ vào những chuyến đi, những hành trình dài bất tận, những chuyến đi xa, xa cả về địa lý, xa cả về tâm hồn, và xa cả về tri thức… Cậu đưa những ngày buồn tẻ của tớ vùi vào quá khứ, vẽ ra tương lai mới đầy màu sắc và sống động… Cậu cho tớ thật nhiều thứ lạ lùng lắm, là cậu, là cậu đã mang đến cho tớ những thứ mới mẻ trong cuộc đời.

Hình ảnh của thành viên STSV bên nhau
Hôm nay, tớ lại gặp cậu… Cậu kể cho tớ nghe về chặng đường dài cậu đã đi…
Những năm tháng đã xa… Cậu đã thật mạnh mẽ và trưởng thành khi tớ còn chưa đặt chân vào trường… Tớ nghe những năm tháng của cậu lớn lên, cậu song hành bên thế hệ đi trước của tớ, nuôi dưỡng tâm hồn của những trái tim cô đơn như của tớ… Cậu đã đi bên cạnh chặng đường lịch sử của mái trường Kinh tế, là khung cửa sổ mở ra dưới bầu trời dịu mát trong xanh cho những con người chỉ biết những bài học về chốn thương trường.
Tớ đã xem gần 5000 lá thư trong hộp mail của cậu…
Tớ đã thấy những nụ cười trong veo, những niềm nhiệt huyết căng tràn, những trái tim rực lửa và những con người đầy sức trẻ như tớ bây giờ trong đó.
Tớ đã thấy những lời nói ngọt ngào kết nối đại gia đình chúng ta với nhau.
Tớ đã thấy những niềm vui, nỗi buồn mà những người bạn của tớ không thể nói với ai, trừ cậu. Những câu chuyện, những bài viết đầy cảm xúc là tấm lòng, tâm sự của họ…mà phải nhờ cậu thì tớ mới nhận ra, phải nhờ cậu, tớ mới hiểu rằng… có những lúc họ cũng cần sự an ủi của tớ đến nhường nào. Sống là phải yêu thương, phải cho đi thật nhiều thì cuộc sống mới có thêm ý nghĩa.
Tớ đã thấy những kỷ niệm, những dại khờ tuổi trẻ trong cậu…
Tớ đã thấy có rất nhiều người đã trưởng thành khi bước cùng với cậu… Ngày ấy chị ấy còn lúng túng với cái mail xin gia nhập, vậy mà vài tháng sau, chị ấy đã là một biên tập kỳ cựu của cậu rồi. Nét bút, suy nghĩ của chị ấy sâu sắc và có hồn biết bao nhiêu… Chị ấy, và có cả hàng trăm con người như thế…
Tớ cũng đã thấy lá thư đầu tiên tớ viết cho cậu, ôi, vụng dại biết bao nhiêu. Tớ lại thấy tớ trẻ hơn trong cái hồn nhiên của mình như thế. Tớ chợt nhận ra, cậu đã tôi luyện cho tớ nhiều thứ, bản lĩnh và chín chắn hơn thật nhiều… Tớ ngày xưa đã khác xa ngày nay nhiều rồi, cứng cáp và sẵn sàng truyền lửa cho thế hệ kế tiếp cậu ạ.
Tớ bỗng thấy quá yêu gia đình STSV của tớ, nhớ căn nhà nhỏ “Săn tin”, “Kế hoạch”, “Chuyên mục” nơi mà tớ có thêm rất nhiều anh, chị, em gái, em trai. Nơi mà một ly sinh tố cũng đủ cho vài cái miệng huyên thuyên cả buổi chiều, buổi tối. Nơi mà chỉ tiếng họp bộ phận ngắn ngủi cũng đủ cho vài cuộc tranh luận đầy máu lửa diễn ra… Có lúc vui thật vui, mà cũng có lúc buồn thật nhiều, đúng là những cái khờ khạo của tuổi trẻ.
Dù là STSV hay S Communications thì chúng ta là một gia đình.
Tớ bỗng thấy yêu quá những buổi dã ngoại, những lần đi họp nhóm lớn… Có cậu, có mọi người, tớ cười tươi hết cỡ, ngày tháng với tớ ôi sao mà trôi quá nhanh.
Tớ bỗng nhận ra…,
Tớ sắp phải chia tay với cậu thật rồi…
Tớ nhường cậu lại cho thế hệ kế tiếp… Để cậu được làm tròn sứ mạng của mình… nuôi dưỡng tâm hồn sinh viên Kinh tế TP.HCM
Nhưng cậu ơi,
Là hôm qua, là hôm nay, là ngày sau rất xa nữa… TỚ VẪN LÀ CỦA CẬU, VẪN YÊU CẬU, VẪN ĐỒNG HÀNH CÙNG CẬU.
Biết không STSV của tớ?

Hương Giang

S Communications

http://uehenter.com/

Các hoạt động gần đây